Câu hỏi:
Giúp em bài tập về nhà Ngữ văn lớp 9 câu hỏi như sau: Viết đoạn văn tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm về Tâm trạng của em sau khi để xảy ra chuyện có lỗi với bạn
Trả lời 2:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Tôi còn nhớ mãi lỗi lầm mà mấy năm trước tôi đã gây ra với Duy. Lúc đó, tôi cùng lũ bạn thân từ trong quán điện tử đi ra thì thấy Duy – bạn cùng trường đang ngồi đếm tiền với vẻ mặt tươi cười. Tôi thấy vậy bèn châm chọc: “Bọn mày nhìn kìa! Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ đây”. Rồi bọn tôi cười to, tôi còn thách đố với tụi nó xem ai lấy được tiền của Duy. Thế là cả lũ tiến gần lại, tôi nhanh tay lẹ mắt cuỗm hết số tiền trên tay Duy, bọn bạn thấy tôi cướp được tiền cũng hò reo chạy trốn. Càng nhớ lại tôi càng cảm thấy hối hận làm sao. Cuối tuần sau đó, tôi thấy Duy cõng một đứa trẻ tật nguyền trước cửa hàng đồ chơi. Duy nói: “Xin lỗi em, lần sau anh hứa sẽ mua được bộ đồ chơi mới cho em!”. Nhìn cậu bé mếu máo, tôi chợt quặn đau. Lúc đấy tôi vô cùng xấu hổ. Tôi chạy vội về nhà. Tôi không biết làm sao để đối mặt với nó nữa. Tôi kể lại chuyện với tụi bạn thân, bọn chúng cũng ân hận chẳng kém tôi. Tôi và tụi nó bèn bàn nhau góp tiền ăn vặt, tiền để dành chơi game. Hơn một tuần sau mới đủ số tiền chúng tôi đã lấy, nhưng tôi vẫn không dám đứng trước mặt Duy. Dù gì tất cả đều do tôi đầu têu ra chuyện này. Tôi quyết định sẽ mua một bộ đồ chơi mới và đến tận nhà xin lỗi Duy. Ai ngờ đâu khi thấy tôi nhận lỗi, Duy chỉ cười và nói sẽ tha thứ cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu. Từ đó, tôi cùng bọn bạn cũng ít đi chơi game hơn, chúng tôi tiết kiệm tiền để thỉnh thoảng mua đồ chơi cho em Duy, có lẽ nó sẽ giúp bọn tôi bớt đi hối hận về lỗi lầm đã gây ra.
Trả lời 1:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Em và Liên là bạn thân của nhau từ nhỏ, hai đứa học cùng lớp, ngồi cùng nhau và đi đâu cũng có nhau. Một hôm, sau giờ ra chơi, em bất ngờ mất số tiền đóng học mà mẹ mới đưa cho buổi sáng. Em vô cùng lo sợ, không biết mình làm mất lúc nào nữa. Lúc này em đã nghi ngờ Liên vì lúc ra chơi liên ngồi tại chỗ. Em tỏ vẻ nghi ngờ ra mặt và cả hai đều im lặng suốt buổi học ngày hôm đó. Liên cũng biết rằng em nghĩ rằng bạn ý lấy cắp tiền, bạn có ý giải thích nhưng em không nghe, tan học đi thẳng về nhà mà không đi cùng bạn như mọi hôm. Nhưng về tới nhà, em bất ngờ phát hiện số tiền đó kẹp trong cuốn sách trên bàn học. Em vô cùng ân hận. “Tại sao mình có thể nghi ngờ Liên chứ? Sao mình có thể quá đáng như vậy? Không biết Liên đang thấy thế nào?”… Hàng loạt câu hỏi trong đầu càng khiến em day dứt, tại sao em lại nghi ngờ người bạn thân thiết nhất của mình, người đã giúp đỡ và yêu thương em như ruột thịt cơ chứ! Sự day dứt đó thôi thúc em phải đi gặp Liên ngay và xin lỗi bạn, em cũng tự dặn mình kể từ bây giờ phải suy nghĩ cho thật kĩ trước khi làm một việc gì đó để tránh sai lầm đáng tiếc xảy ra.