Câu hỏi:
Giúp em bài tập về nhà Ngữ văn lớp 8 câu hỏi như sau: Viết bài văn: Người ấy sống mãi trong lòng tôi.
Trả lời 2:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn: Ai đó từng nói rằng : “bạn bè là gia vị của cuộc sống”. Đúng vậy , cứ mỗi lần đến những kì thi học kì trên trường là tôi lại nhớ đến Linh – là người bạn hàng xóm cũng là bạn cùng lớp với tôi . Tuy bây giờ nhà bạn ấy đã chuyển đến nơi khác nhưng bạn ấy vẫn sống mãi trong lòng tôi như một phần rất quan trọng trong cuộc đời tôi.
Tôi quên làm sao được người con gái với dáng người cao ráo cùng với khuôn mặt bầu bĩnh cùng với nụ cười luôn nở trên môi.Khi bước chân vào lớp sáu ,tôi bỡ ngỡ vì mình chẳng quen ai nhưng nhìn kĩ lại thì có Linh ,lúc đấy tôi vui mừng chạy đến ngồi cũng bạn. Chúng tôi thường đùa giỡn trong giờ học có lần suýt bị ghi tên lên sổ đầu bài . Trong lớp học lâu lâu tôi lại lấy bút quẹt lên sách của bạn ấy .Giờ ra chơi bạn ấy “trả thù “bằng cách giấu giày khiến tôi phải ngồi trong lớp suốt giờ ra chơi .
Tôi nhớ lắm , tình bạn thân thiết của chúng tôi! Cứ mỗi lần cứ đến kì thi là chúng tôi lại dò đề cương lẫn nhau .Linh rất giỏi tiếng Anh nên có bài nào không hiểu thì Linh lại giảng lại cho tôi vào giờ giải lao . Nhờ Linh mà điểm tiếng Anh của tôi được cải thiện Khi học bài bạn ấy nghiêm túc như một người trưởng thành nhưng học xong bạn ấy lại biến thành một con người khác rất quậy và hay chọc tôi hoàn toàn khác con người lúc nãy .Hằng ngày chúng tôi đi bộ đến trường có lúc thì bằng xe đạp ,sau mỗi giờ học chúng tôi thường đi ăn vặt nào là bánh tráng kẹp ,cóc ,ổi, xoài ,…,.vv..bữa nào mà đi học bằng xe đạp thì chúng tôi sẽ đi dạo sau đó về nhà. Nhắc lại tôi lại nhớ vị cay cay của bánh tráng tương , vị chua của cóc ổi xoài ,… Tôi thường qua nhà Linh học bài để ôn tập cho các buổi kiểm tra trên lớp .Linh là một cô gái thông minh cũng là học dinh giỏi của lớp nên bài nào không hiểu tôi cứ hỏi Linh , nhờ vậy mà điểm số chả tôi dần dần cải thiện .Càng ngày tôi càng quý mến Linh ,tình bạn của chúng tôi càng thân thiết hơn .
Có lúc chúng tôi giận hờn vu vơ rồi lại làm lành lúc nào không hay . Năm ấy trường tôi có tổ chức cắm trại ,lúc ấy mọi người rủ nhau chơi trò đuổi bắt do mãi chạy nên tôi bị vấp té .Sau cú té ấy tôi bị trật chân, mọi người ai cũng quan tâm hỏi han tôi nhưng tôi thấy Linh rất lo lắng và quan tâm tôi hỏi han xem tôi còn đau ở đâu nữa. Khuôn mặt của bạn thể hiện rõ sự lo lắng cho tôi.Lúc đấy Linh liên tục hỏi tôi :
-Thư , còn đâu ở đâu nữa không? Có cần gì nữa không ?
Sau khi băng bó thì mọi người tiếp tục trò chơi còn tôi thì phải ngồi một chỗ nhìn mọi người chơi Linh thấy vậy liền chạy đến ngồi cùng tôi trò chuyện cho quên đi cơn đau rồi còn bày tôi cách gấp hạc.Mọi người đến rủ Linh ra ngoài chơi nhưng Linh vẫn ngồi trò chuyện cùng tôi .Lúc đấy tôi vui lắm , vui vì có một người bạn như Linh . Đi cắm trại mà phải ngồi một chỗ như tôi rất buồn nhưng nhờ có Linh nên tôi cũng đỡ buồn .
Vào hè năm lớp 7 chúng tôi đang ngồi nói chuyện thì Linh bảo gia đình bạn phải chuyển ra Sài gòn sinh sống. Lúc đấy tôi rất buồn cứ ngồi im , không khí lúc đấy thật im lặng. Tôi không ngờ đến một ngày chúng tôi phải xa nhau, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng nhau học đến khi ra trường . Tối hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ được mà suy nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi vui đùa .Ấy thế mà giờ đây chúng tôi sắp xa nhau .Thời gian cứ thế trôi, đến bây giờ chúng tôi vẫn còn nhắn tin qua lại tuy không gặp nhau nhưng chúng tôi vẫn hay gọi đth nói chuyện và kể về những chuyện đã xảy ra trong năm học .
Vậy là đã hai năm trôi qua tôi chưa gặp lại bạn . Tuy vẫn giữ liên lạc nhưng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng trong suốt năm học . Năm nào tôi cũng nhớ những lúc hai đứa cùng nhau đi ăn , cùng nhau học , … Năm học ấy là dấu mốc của tình bạn ,của sự thay đổi của chính tôi .Bây giờ tuy chúng tôi hai người ở hai nơi và có ước mơ riêng nhưng vẫn yêu quý và bên nhau khi cần .
Anh Thư
Chúc bạn học tốt ????
Cho mình xin 5 sao
(Đây là bài mình tụe làm không chép mạng ,mình tính chụp ảnh mà nó tối đa 3 ảnh )
Trả lời 1:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Đề: Người ấy(bạn,thầy,người thân,…)sống mãi trong lòng tôi.
Bài làm
“Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.”
Mỗi lần nghe hai câu thơ trên lại làm cho em nhớ đến tình cảm của Mẹ cho ta hình hài, nuôi dưỡng ta khôn lớn, hy sinh cả cuộc đời để cho ta có tương lai tươi sáng. Mẹ là niềm tin hy vọng để ta tìm thấy tia nắng ấm áp lúc khó khăn. Mẹ là sức mạnh giúp ta vững bước trước giông bão của cuộc đời. Hạnh phúc biết bao khi được sống trong tình mẫu tử, trong sự yêu thương, chở che của mẹ.Mẹ là quà tặng vô giá mà cuộc đời dành tặng cho chúng ta
Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi rồi nhưng những người cùng tuổi với mẹ thì trong mắt em của mẹ vẫn còn rất trẻ đẹp, mái tóc đen huyền ngày xưa của mẹ giờ đã chuyển sang màu vàng cháy do do dãi dầu mưa nắng ngoài đồng ruộng, để đem lại cho em một cuộc sống ấm no,hạnh phúc. Đi đôi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao biểu lộ sự thông minh và hiền từ thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Mẹ em đẹp lắm! Đôi mắt mẹ như đôi mắt bồ câu luôn sang để soi sáng đường cho em đi. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em đạt được điểm mười đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày., mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng và đều.Em yêu cả nước da rám nắng và đôi bàn tay chai sần, thô ráp. Ấy vậy mà mẹ lúc nào cũng tươi cười. mẹ rạng rỡ một nụ cười trên môi như nụ hồng buổi sớm. Nụ cười ấy cho em cảm giác mình cũng thêm tự hào và càng khát khao làm những điều tốt đẹp thêm cho cuộc sống này.
Mẹ em là người nghiêm khắc nhưng mẹ không chiều chuông em vô lí, không phải lúc não cũng ngọt bùi, cũng có cả những đắng cay và roi vọt, nhưng chính những roi vọt ấy đã khiến em trưởng thành và càng thêm yêu mẹ.Càng nghĩ về tình cảm sâu nặng của mẹ em dối với em,em lại nhớ đến câu ca dao sau;
“ Tảo tần sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Đưa tấm lưng gầy cha che chở đời con”
Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nổi đau lúc nầy là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười ?
Bấy nhiêu là thực sự chưa đủ đối với em khi viết về mẹ.đặc biệt trong những ngày ốm đau thì tình yêu thương của mẹ càng tỏa sáng rạng ngời.một buổi chiều nọ em đi học về.Mưa ào ào đổ xuống làm cho người em ướt hết.Tối hôm đó em đã bị sốt.Người em nóng bừng bừng nhưng tay chân thì lạnh run.Em nói với mẹ:”Mẹ ơi con lạnh lắm”.Mẹ sờ trán em và bảo:”không sao đâu,con bị sốt nhẹ thôi”.Rồi mẹ lấy chiếc khăn thấm nước mát đắp lên trán em .Mẹ ghé ly nước vào miệng em và cho em uống thuốc bằng những lời ân cần:”Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”.Ngày hôm sau em thấy mẹ vẫn còn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em,em thấy thương mẹ vô cùng.Đó là những kỉ niệm sẽ mãi in sâu trong lòng em và em mãi sẽ không bao giờ quên nó.
Tuổi thanh xuân của mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng.Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con khong lam phu niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.
Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình yêu thương của mình.Mẹ là người luôn sống mãi trong lòng con