Câu hỏi:
Giúp em bài tập về nhà Ngữ văn lớp 7 câu hỏi như sau: bài văn cảm nghĩ về bác nông dân
Trả lời 2:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hột đắng cay muôn phần.
Câu hát nhắn khuyên ấy cứ văng vẳng bên tai, làm lâng lâng trong lòng em một niềm kính trọng đối với những con người đã tạo ra hạt gạo trắng ngần. Niềm kính trọng ấy lại được tăng lên gấp bội khi em nhìn thấy hình ảnh bác nông dân đang cày ruộng nhân một dịp về thăm quê. Hôm ấy, trời oi bức, em thong thả đạp xe trên con đường quen thuộc. Xa xa trên thửa ruộng gần vườn dừa xanh thẫm nhà ngoại em, ẩn hiện những chiếc áo bà ba bạc màu. Càng đến gần, tiếng ồn ào huyên náo càng thêm rõ. Trên cánh đồng bát ngát quanh những bờ bao thẳng tắp, các cô bác nông dân đang làm việc, kẻ cày, người cuốc, tiếng hò giọng hát vang vọng cả một góc trời. Những chiếc áo bà ba bạc màu hoạt động náo nhiệt. Nhưng trong số đó nổi bật nhất là một chiếc áo đen bạc phếch của một bác nông dân đang bì bõm dưới ruộng. Với dáng đi khỏe khoắn, bác điều khiển con trâu kéo cầy rất khéo léo dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa hè. Bác trạc bốn mươi tuổi, vóc người cường tráng. Chiếc áo bà ba sờn vai không thể che giấu những bắp thịt cuồn cuộn của bác. Vài tia nắng chói chang đã lọt qua cái nón cũ rách làm rõ thêm nước da phong trần đen như đồng hun. Mái tóc xoăn xoăn như dính chặt trên trán làm tăng thêm nét đáng yêu, những giọt mồ hôi dã ướt đẫm lưng áo và chảy dài trên má, nhưng bác chẳng quan tâm đến điều ấy, đòi mắt sáng lên một niềm tin tưởng lạc quan:
Mồ hôi mà đổ xuống đồng
Lúa mọc trùng trùng sáng cả đồi nương.
Những giọt mồ hôi ấy cứ thi nhau “thánh thót rơi” giữa nắng trời chói gắt. Mặc dù lao động rất cực nhọc nhưng bác vẫn vui, vừa làm vừa khè huýt sáo vẻ yêu đời. Hình ảnh đẹp nhất là lúc bác cười để lộ chiếc răng cửa thật to, trông rất có duyên. Nắng mỗi lúc một gay gắt. Những đám mày trắng lững lờ trôi trên cao như muốn cùng em xem quang cảnh nhộn nhịp trên cánh dồng. Cánh tay rắn chắc ấy vẫn giữ cái cày. Những ngón tay chai sạn, đen đúa nắm lấy roi và bỗng “vút” một tiếng roi, bác hô lớn “Đi!”. Hai chú trâu như hiểu được mệnh lệnh của chủ, chúng nhanh chóng quẹo trái. Chúng vẫy vẫy tai tuân phục, dường như ý thức được nhiệm vụ của mình. Tiếng đất đổ rào rào. Những tảng đất đen bóng vì loáng nước bị lật ngửa bụng, phơi cái màu mỡ, phì nhiêu của mình. Chúng nằm xếp hàng lên nhau tạo cho những thửa ruộng những làn sóng đất đều đặn trông thật vui mắt. Chốc chốc bác lại hô to “Thá!” để giục trâu bước nhanh hơn. Người và vật làm việc rất hăng say quên cả cực nhọc, quên cả những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má để lại sau lưng những mảnh đất tơi xốp đợi mùa trồng trọt sắp tới. Hình ảnh lao động của bác nông dân đã gợi cho em hiểu nhiều suy nghĩ. Hàng ngày em và bao người nữa khi “bưng bát cơm đầy” nhưng có ai hiểu nỗi đắng cay trong từng hạt ngọc của trời ban phát cho ta? Bao nhiêu những bữa tiệc phung phí, bao nhiêu hạt mất, hạt rơi một cách vô ích trong những lần em vo gạo giúp mẹ nấu ăn. Và bao nhiêu hạt nữa khi em giấu mẹ đổ cả bát cơm đang ăn vào ao nước để xới chén khác mà khoe với chị Hai mình ăn nhiều hơn chị? Nhìn những giọt mồ hôi của bác nông dân, em ân hận vì những lần phạm lỗi của mình. Em mới hiểu tại sao xúc gạo bị đổ vài hột mẹ em cứ tẩn mẩn ngồi nhặt hoặc “túc túc” gọi gà vào ăn.
Trả lời 1:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
A. Mở bài
– Giới thiệu về bác nông dân
B. Thân bài
– Miêu tả ngoại hình
– Miêu tả tính cách, đức tính, phẩm chất của người nông dân.
– Kể một câu chuyện đáng nhớ về bác nông dân.
C. Kết bài
– Nêu cảm nghĩ
** Bài viết tham khảo
Đất nước Việt Nam ta gắn liền với nền nông nghiệp lúa nước. Vậy nên hình ảnh của những người nông dân với ” con trâu đi trước cái cày theo sau” là hình ảnh quen thuộc nơi làng quê Việt Nam. Người nông dân luôn là những người đáng quý với những phẩm chất cao đẹp.
Ca dao xưa từng viết rằng:
” Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơ một hạt đắng cay muôn phần”
Lời ca như nói lên những nỗi vất vả mà bác nông dân phải trải qua để làm nên hạt ngọc của trời. Nghĩ đến nông dân, người ta sẽ nghĩ nay đến hình ảnh những người quanh năm chân lấm tay bùn.Đi kèm với đó là nước da nâu khỏe mạnh, chiếc nón lá và chiếc áo nâu bạc màu. Họ hiện lên với sự khỏe mạnh, dẻo dai khiến người ta phải thán phục.
Không những thế, ở người nông dân còn có những phẩm chất đáng quý, đnags trân trọng. Trước hết đó là sự cần mẫn, chăm chỉ, chịu thương chịu khó. Công việc của họ hết sức khó khăn, phải phụ thuộc nhiều vò thiên nhiên, vào thời tiết:
” Người ta đi cấy lấy công
Tôi nay đi cấy còn trôngnhiều bề”
Họ phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, một công việc cần đến sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và chăm chỉ. Người nông dân ngày ngày không quản ngại mưa nắng, gió bão vẫn luôn chăm chỉ làm lụng. Công việc đồng áng lại còn rất nhiều. Thử tưởng tượng giữa trưa nắng, người nông dân vẫn phải ra đồng để chăm cây, bón phân. Công việc đòi hỏi ở người nông dân rất nhiều thứ mà trogn đó yếu tố chăm chỉ được đặt lên hàng đầu. Nếu không chăm chỉ ra đồng trông nom, chăm sóc cây, có thể cây sẽ bị chết và có lẽ chẳng ai mong điều đó xảy ra.
Họ đáng quý còn bởi chỗ chính họ là những người làm nên hạt gạo mà ta ăn hàng ngày. Họ đã góp phần vào việc phát triển đất nước, đóng góp lớn cho nền kinh tế khi Việt Nam là nước xuất khẩu gạo đứng thứ 2 thế giới. Người nông dân không những góp phần và việc đảm bảo an ninh lương thực quốc gia mà còn có những đóng góp cho sự phát triển của nước nhà. Mỗi hạt gạo, mỗi bát cơm chúng ta ăn hàng ngày đều là do công sức lao động vất vả của người nông dân mà thành. Vì vậy, em càng cảm thấy quý trọng và biết ơn người nông dân hơn bao giờ hết.
Cuộc sống ai cũng có những ngành nghề riêng và không ngành nghề nào là thấp kém nếu như lao động chính đáng. Người nông dân cũng vậy, họ là những người đáng để chúng ta tôn trọng và quý yêu.