Câu hỏi:
Giúp em bài tập về nhà Ngữ văn lớp 6 câu hỏi như sau: Kể lại truyện Thánh Gióng bằng lời văn của em
Trả lời 2:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Bài làm:
Khi học Môn Văn lớp 6, em đã được học rất nhiều chuyện cổ tích và truyền thuyết hay. Nhưng em thích nhất là truyện truyền thuyết Thánh Gióng. Câu chuyện đã kể về một người anh hùng đánh giặc giữ nước.
Đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão nghèo. Họ rất chăm chỉ làm ăn nhưng lại hiếm con. Tuổi đã cao mà vẫn chưa có được một mụn con. Một hôm, bà vợ đi ra đồng, nhìn thấy một vết chân to, bà bèn đặt chân mình vào ướm thử. Nào ngờ, về nhà bà thụ thai. Đến tháng thứ mười hai, bà sinh được một cậu bé mặt mũi khôi ngô, tuấn tú. Hai vợ chồng vui mừng, đặt tên đứa bé là Gióng. Nhưng niềm vui của ông bà trở thành nỗi lo khi thấy Gióng lên ba tuổi mà vẫn chưa biết nói, biết cười, đặt đâu nằm đó.
Bấy giờ có giặc n đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Vua vô cùng lo lắng, cho sứ giả đi khắp nơi rao tìm người tài giỏi cứu nước. Vừa nghe thấy tiếng sứ giả loa truyền, chú bé Gióng bỗng cất tiếng nói đòi mẹ cho gọi sứ giả vào gặp. Mẹ Gióng thấy con mình cất tiếng nói thì vô cùng mừng rỡ, chạy đi mời sứ giả. Khi gặp sứ giả, Gióng bèn bảo sứ giả về tâu vua, làm cho một áo giáp sắt, một con ngựa sắt và một cái roi sắt. Nhà vua mừng rỡ, truyền cho thợ làm gấp ngày đêm.
Kỳ lạ hơn, từ sau hôm gặp sứ giả, chú bé Gióng lớn nhanh như thổi. Ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Cả làng cùng góp gạo nuôi Gióng. Ai cũng mong chú bé lớn nhanh, khỏe mạnh để giúp vua đánh gặp cứu nước. Giặc đã đến chân núi Trâu, thế nước rất nguy, ai cũng hoảng sợ, hoảng hốt. Đúng lúc đó, sứ giả đem những thứ Gióng yêu cầu đến. Chú bé vùng dậy, vươn vai trở thành tráng sĩ, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội, phun lửa, lao thẳng vào đám giặc. Quân giặc hoảng sợ. Tráng sĩ phi ngựa đến đâu, dẹp tan quân giặc đến đó. Roi sắt gãy, Gióng nhổ tre làm vũ khí. Lũ giặc giẫm đạp lên nhau mà chạy. Tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc. Đến đây, một mình một ngựa, tráng sĩ lên đỉnh núi, cởi bỏ áo giáp, cả người và ngựa bay về trời.
Vua nhớ công ơn, phong Gióng làm Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê nhà. Những nơi ngựa phi qua để lại ao hồ. Rặng tre bị ngựa phun lửa cháy trở nên vàng óng còn có một làng bị ngựa phun lửa cháy được gọi là làng Cháy.
Trả lời 1:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Tuổi thơ của mỗi người luôn gắn với bao điều kì diệu lời ru ấm áp của bà, của mẹ; những câu chuyện cổ qua lời giảng ấm áp của cô…Và cứ thế…cứ thế lớn dần trong ta tình yêu gia đình, yêu quê hương, đất nước. Và chắc chắn mỗi chúng ta rất thích truyền thuyết Thánh Gióng – một truyền thuyết hay trong kho tàng truyện cổ Việt Nam. Hôm nay mình rất vui khi được kể cho các bạn nghe trang truyền thuyết này.
Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một ngôi làng bên sông Hồng- làng Gióng, có hai vợ chồng nông dân, vừa chăm chỉ làm ăn lại có tiếng phúc đức nhưng đến lúc sắp về già mà vẫn chưa có lấy một mụn con. Bà thường than thở với ông:
-Ông ơi! tại sao ông trời không cho vợ chồng mình một đứa con cho vui cửa, vui nhà ông nhỉ?
Nói rồi bà thở dài nhìn ông rơm rớm nước mắt. Ông an ủi bà:
- Bà đừng buồn nữa ! Tôi cũng buồn, cũng mong lắm chứ!
Một ngày kia, khi mặt trời còn khuất sau rặng núi, làn sương mờ đục. Tiếng gà báo sáng Ò..Ó…O vừa cất lên, như thường ngày, bà vợ ra đồng đang đi bà trông thấy một vết chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà mấy ngày , bà thấy người khang khác , sau đó bà biết mình mang thai. Hai vợ chồng vô cùng vui mừng. Nhưng không giống những người khác, bà mang thai mười hai tháng mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô, đặt tên là Gióng. Hai ông bà vô cùng hạnh phúc, cảm tạ trời đất, họ dành hết tình thương cho đứa con.
Nhưng có một điều kì lạ, Gióng lên ba tuổi vẫn chẳng biết nói, chẳng biết cười, đặt đâu nằm đó. Hai vợ chồng ông bà lão vừa buồn vừa lo lắng chỉ mong nghe tiếng con nói cười.
Năm ấy, giặc Ân đem quân sang xâm lược bờ cõi nước ta, gây nên bao nhiêu tội ác, dân chúng vô cùng lầm than, khổ sở. Thấy thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp cả nước tìm người hiền tài cứu nước. Sứ giả đi đến mọi nơi mà vẫn chua tìm được người tài giỏi.
Hôm ấy , đi qua làng của Gióng- một ngôi làng thanh bình với những lũy tre xanh rì rào…rì rào. Sứ giả cất tiếng rao:
– Loa…loa…loa…Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước! Loa …loa…
Gióng đang nằm trên giường bỗng cất tiếng nói đầu tiên:
– Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.
Thấy vậy, bà mẹ rất bất ngờ vui mừng, vội đi ra mời sứ giả vào nhà. Vừa thấy sứ giả, Gióng nói rất dõng dạc:
- Ông về tâu với nhà vua đúc cho ta một con ngựa sắt, một áo giáo sắt, một roi sắt ta sẽ đánh tan lũ giặcbạo tàn.
Sứ giả ngạc nhiên:
-Thật…thật không…ngươi bé thế…không phải chuyện đùa…đây là vận mệnh quốc gia.
Gióng nói:
- Ông cứ làm theo lời ta, khi nào đầy đủ những thứ ta yêu cầu quay lại đây sẽ thấy!
Sứ giả nửa tin nửa ngờ về tâu với vua, chuẩn bị đầy đủ ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt để cậu đi đánh giặc.
Các bạn biết không? Kỳ lạ hơn, sau đó, Gióng ăn rất khỏe và lớn nhanh như thổi. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Mẹ cậu nuôi không đủ đành nhờ đến hàng xóm láng giềng. Bà con biết chuyện nên cũng rất phấn khởi, ngày đêm tấp nập nấu cơm, mua thức ăn, may vá cho cậu rất chu đáo. Ai cũng hy vọng Gióng sớm ngày ra giết giặc giúp nước, trừ họa cho dân.
Giặc vừa đến sát chân núi Trâu thì sứ giả cũng kịp mang vũ khí tới. Gióng bèn vươn vai đứng dậy, lập tức trở thành một tráng sĩ cao lớn, oai phong, khoác áo giáp, cầm roi sắt, chào mẹ và dân làng rồi nhảy lên ngựa. Cả người cả ngựa lao vun vút ra trận.
Trên chiến trường, Gióng tung hoành ngang dọc, tả đột hữu xung, giặc chết dưới tay như ngả rạ. Bỗng roi sắt gãy, Gióng nhanh như chớp nhổ tre bên đường làm vũ khí mới. Giặc sợ hãi chạy trốn, dẫm đạp lên nhau mà chết. Khi trời đất đã sạch bóng giặc, Gióng phi ngựa bay về núi Sóc, cởi bỏ áo giáp sắt, vái tạ mẹ rồi bay về trời.
Vua nhớ công ơn , phong hiệu cho cậu là Thánh Gióng, nhân dân lập đền thờ phụng.
Nhiều đời sau người ta còn kể, khi ngựa sắt thét ra lửa, lửa đã thiêu trụi một làng nên gọi là làng Cháy. Những vết chân ngựa in xuống ngày xưa nay đã thành những ao hồ to nhỏ nối tiếp nhau. Và đặc biệt trong những hàng tre xanh xanh có những cây tre màu vàng óng gọi là tre Đằng Ngà là do khi Gióng dừng lại nhổ tre ngựa phun lửa vào đấy!
“Thánh Gióng” là một truyền thuyết hay của dân tộc. Truyền thuyết đã ca ngợi chiến công, truyền thống chống giặc ngoại xâm của nhân dân. Nó như một khúc ca tự hào được lưu giữ và truyền tụng mãi trong dân gian về sức mạnh bảo vệ đất nước của nhân dân ta. Truyện nhắc nhở chúng ta luôn có ý thức giữ gìn bờ cõi, non sông mãi vững bền.