Câu hỏi:
Giúp em bài tập về nhà Ngữ văn lớp 3 câu hỏi như sau: viết một đoạn văn nói về quê hương em, ưu tiên những bạn quê THÁI BÌNH ( ko phải cũng ko sao :))))
Trả lời 2:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
Lệ Thủy, đó chính là tên gọi của quê hương em, một vùng chiêm trũng nằm trên dải đất hẹp ven biển miền Trung, đẹp và trù phú lắm.
Vào vụ Đông Xuân, chim én bay về đây nhiều vô kể, có những thửa ruộng cùng một lúc có đến hàng trăm con én chao liệng trên tấm thảm nhung xanh. Dọc những bờ ruộng, cò trắng đứng thành hàng, im phăng phắc. Nhưng chỉ cần nghe tiếng động nào đó như tiếng khua đuổi cá của dân chài lưới thì những chấm trắng ấy vội bốc mình lên không trung, dang rộng hai cánh, trôi thành từng đàn về tận tít trời xa… Đứng ở giữa cánh đồng vào thời điểm lúa đang thì con gái, mới thưởng thức được vẻ đẹp rất nên thơ của cánh đồng. Đẹp nhất là ngắm nhìn những đợt sóng lúa đuổi nhau vội vàng, nhấp nhô lên xuống, giống hệt như một tấm thảm nhung xanh mà ai đó đang tung lên hạ xuống. Người làng em đi xa, mỗi lần về quê, không ai không dừng lại để ngắm đồng lúa quê mình, để tìm lại ở đây những kỉ niệm của một thời thơ ấu: đẹp, hồn nhiên và ấm áp hương đồng
Trả lời 1:
Gia Sư Hoàng Khang gữi câu trả lời dành cho bạn:
⇒Ta sinh ra và lớn lên trên quê lúa Thái Bình và ta luôn luôn tự hào về nơi đã nuôi ta khôn lớn, nơi có ba mẹ, gia đình, bạn bè, xóm giềng thân quen và vô vàn những mối quan hệ chằng chịt của một thành phố trẻ đang không ngừng vươn mình đi lên, lột xác từng ngày.
Bạn vẫn thường nói với ta:
” Thái Bình là đất ăn chơi
Tay bị, tay gậy khắp nơi tung hoành”
Ta cũng chẳng lấy làm buồn lòng . Đôi lần chợt vu vơ nghĩ có lẽ bởi vì Thái Bình được mệnh danh là “Quê lúa” nên những con người ở đây từ lúc sinh ra đã ngấm cả cái thói quen ” khai khẩn đất hoang” trong máu thịt chăng? Cho dù ai đó quan niệm ra sao hay suy diễn thế nào ta vẫn kiêu hãnh, tự hào khi dấu chân của con em Thái Bình đã trải dài dọc theo chiều dài đất nước.
Nhớ về Thái Bình yêu thương là nhớ về những buổi đêm lặng lẽ đứng trên cây cầu bắc ngang sông, hít căng cuống phổi từng làn hơi nước trong lành và để mặc cho gió mơn man đùa trên mái tóc. Nhớ bờ đê dài hun hút rực rỡ trong ánh sáng đèn lồng muôn màu phát ra từ những nhà hàng san sát… Nhớ từng cái nắm tay thật nồng của đôi lứa yêu nhau.. Nhớ những lần lếch thếch đi trong tủi hờn khi bị mẹ mắng oan.. Nhớ những kỷ niệm và cả những con người đã bước vào cuộc đời ta cho dù đã đi xa hay vẫn còn ở lại… Nhớ cồn cào lại càng thèm được quay trở về một tuổi thơ êm đềm chẳng vương nỗi sầu cơm áo.
Thái Bình của ta có chùa Thần Quang hay còn gọi là chùa Keo – Một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng được xây dựng từ thời Hậu Lê với những nét điêu khắc độc đáo, với mái chùa cong cong, với tháp chuông cổ kính. Trải qua biết bao biến cố, thăng trầm vẫn kiêu hãnh và uy nghiêm như một chứng nhân của lịch sử. Từ lâu nay, người dân làng Keo và cả người dân Thái Bình vẫn luôn tự hào với ngôi chùa vừa cổ kính, vừa nguy nga ấy.
” Dù cho cha đánh mẹ treo
Em không bỏ hội chùa Keo hôm rằm”
Thái Bình của ta có những cánh đồng xanh mướt, có những con đường rợp bóng cây và mỗi độ thu về lại vàng rực một góc trời…
Thái Bình của ta có những lối rẽ quanh co, đan xen vào nhau như mạng nhện; có những khu phố nhỏ xinh và cả những con người chan chứa tình làng nghĩa xóm…
Ta yêu những buổi sáng tinh khôi, khi con sâu lười trong ta tạm thời bị nhốt lại, ta thong thả dạo bước trên bờ đê lộng gió, ngây ngất ngắm mặt trời to tròn như quả bóng bay màu đỏ ối nhô lên từ chân trời và mỉm cười thấy cuộc sống xung quanh bình yên quá đỗi..
Nhớ về Thái Bình là nhớ không khí ồn ào của ngày tết, khi những người con đi xa háo hức trở về đoàn tụ với người thân.. Nhớ chợ đêm Quang Trung mỗi năm chỉ mở một lần… Nhớ quảng trường với những ly trà đá thân quen… Nhớ những tối cùng nhóc em lê la bánh gối, kem xôi, trà sữa…
Thái Bình của ta nằm trọn trong miền đồng bằng nên không có núi mà chỉ có biển. Biển Đồng Châu không ồn ào nhưng cũng không kém phần dữ dội mỗi khi thủy triều lên.
Ta nhớ lần đạp xe 60km dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè. Đường xa, mệt mỏi nào có là gì nhỉ?
Lần đầu tiên nhìn thấy biển ta choáng ngợp và háo hức như đứa bé con lần đầu mở mắt nhìn thế giới. Ta vui sướng vùi mình trong nước và để từng con sóng bạc đầu đánh tan mọi phiền muộn mặc cho sau đó là làn da cháy nắng rát đỏ cả tuần liền…
Cho dù bây giờ hay sau này ta có đi khắp nơi và được đến nhiều vùng biển khác có tên tuổi hơn, ta vẫn không thể nào quên Thái Bình của ta có một bãi biển Đồng Châu với những hàng phi lao xanh mướt rì rào bên bờ đê uốn lượn, những ô muối chứa đầy nước nằm phơi mình dưới sánh nắng vàng ươm và cả những cánh cò trắng vút cao trên nền trời xanh kiêu hãnh.
Yêu Thái Bình, yêu những điệu chèo ới…a, yêu hương vị ngọt ngào của bánh cáy làng Nguyễn và yêu cả những người nông dân chân chất, thật thà.
Thái Bình của ta giờ đây đang lớn mạnh từng ngày. Những khu công nghiệp quy mô, những nhà máy, công ty, những khu đô thị sang trọng nối đuôi nhau mọc lên san sát và đời sống của những người dân nơi đây cũng đang dần đổi thay tích cực. Tự hào biết bao!
Giờ đây, ta đang đi xa. Chốn đô hội phồn hoa ồn ào, náo nhiệt cuốn ta vào vòng xoáy gấp gáp và biến đổi từng ngày.. Những lúc mệt mỏi với ” sống nhanh, sống vội”, trong đêm dài thao thức không thôi ta lại khắc khoải nhớ về một Thái Bình bình yên..
” Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không không lớn nổi thành người”
Mỗi lần nghe bài hát này lại thấy cay cay nơi sống mũi.. Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ Thái Bình yêu thương nơi lưu giữ tất cả những gì ta nâng niu, trân trọng nhất.. Thèm được đứng trước biển Đồng Châu để được la hét và để được chạy như điên trên cát… Thèm được hòa cùng dòng người đi lễ nhà thờ đêm Giáng Sinh… Thèm trà đá vỉa hè, thèm không qian bình yên quen thuộc..
Dẫu mai đây thế nào, dẫu cuộc sống có đưa đẩy ta về đâu và dẫu cho bàn chân ta có phiêu dạt tới những miền đất mới… Trong tim ta vẫn luôn hướng về một Thái Bình yêu thương. Như trong bài thơ ” Người đi tìm hình của nước” Chế Lan Viên đã viết:
” Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”
Tự hứa với lòng sẽ cố gắng hết sức để một ngày mai có thể ngẩng cao đầu trở về trong vòng tay của quê hương.
Thái Bình thân yêu! Hẹn gặp lại nhé một ngày không xa